Buổi chiều, gió mang theo tuyết táp vào mặt lạnh đến mức khiến người ta phải rụt cổ lại.
Lâm Tuyết Quân nheo mắt, lê đôi chân đã đau nhức từ lâu của mình bước từng bước tiến về phía trước, dù mặc quần áo dày cộm, tay chân vẫn tê cứng vì lạnh. Nhưng miệng đang nhai thịt bò khô, trong tay vẫn còn thịt bò khô nên cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế giới.
...
Khi trời tối, A Mộc Cổ Lăng và Lâm Tuyết Quân một trái một phải lùa đàn gia súc về chuồng.
“Thế nào? Thuận lợi chứ? Đại đội trưởng chạy đến, vừa hỏi A Mộc Cổ Lăng vừa nhìn người chăn nuôi đang đứng ở cửa chuồng đếm số lượng gia súc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây