Mặc dù trong mắt Lâm Tuyết Quân, con bê con và bò cái trông gần như giống nhau, nhưng a ma Lạc Mã luôn có thể phân biệt ra, như phép màu vậy.
"Tất cả đều còn sống, thật tuyệt vời...so với năm ngoái còn sống nhiều gần như gấp đôi. Cô nghe con nghé kia kìa, kêu to quá, ha ha." Mẹ Lạc Mã luôn cười, như thể bà ấy sinh ra là người thích cười vậy.
Sau khi đếm bò với Lâm Tuyết Quân, bà ấy đi vắt sữa cho các con bò cái. Bất kể con nào bà ấy đã vắt, bà ấy cũng nhớ rõ, dù không đánh dấu cho các con bò cái, nhưng bà ấy cũng không bao giờ vắt sữa cho cùng một con bò cái hai lần trong cùng một ngày, thật là lợi hại.
Lâm Tuyết Quân sắp xếp hộp thuốc, đi đến bên cạnh A Mộc Cổ Lăng, mới muốn gọi cậu ấy cùng trở về nhà anh Ô Lực Cát, nhưng thấy A Mộc Cổ Lăng ở phía trước mặt vẽ một bức tranh trên mặt đất.
Trên trời có những đám mây, trên đồng cỏ có từng đoàn bò, hai hình bóng mờ nhạt nhưng sống động là gần cảnh của bức tranh này. Một hình bóng mập mạp, là a ma Lạc Mã, một hình bóng mảnh mai cao hơn chút, là cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây