Tháp Mễ Nhĩ còn cách bọn họ bảy, tám mét đã nhảy xuống ngựa, chạy như bay đến trước mặt Lâm Tuyết Quân, kéo lấy tay cô, lo lắng đến toát mồ hôi trán:
"Con ngựa đen của cô đâu? Chúng ta phải đi nhanh lên."
Lâm Tuyết Quân lập tức gọi A Mộc Cổ Lăng, đeo hòm thuốc lên lưng, sau đó cùng Tháp Mễ Nhĩ phi ngựa như bay đi.
Nhìn theo bọn họ, đội trưởng ăn đầy một miệng bụi, tuy không thể thỏa mãn trí tò mò, nhưng ông ấy rốt cuộc cũng hiểu vì sao nhà Ô Lực Cát và nhà Hồ Kỳ Đồ lại đối xử tốt với Lâm Tuyết Quân như vậy.
Nhìn dáng vẻ hớt hải của Tháp Mễ Nhĩ khi chạy đến, nhìn Lâm Tuyết Quân như nhìn thấy vị cứu tinh, trong mắt ngoại trừ cô ra thì không còn ai khác.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây