“Kẹp thịt ba chỉ vào bánh bao, thêm một ít dưa chua ngấm mỡ sau đó cắn một miếng thật to gồm cả dưa chua, thịt ba chỉ và bánh bao. Cứ ăn như vậy, ngon lắm. Bánh bao ngọt, mềm, thịt ba chỉ hơi cháy cạnh, ngon đến mức hồn vía lên mây. Nhai cùng dưa chua, chua chua, thơm thơm, vừa kích thích vị giác, vừa đỡ ngấy, không còn gì ngon hơn. Lâm Tuyết Quân tuôn một tràng tiếng Mông Cổ khiến A Mộc Cổ Lăng trố mắt nhìn.
“Mau ăn đi! Lâm Tuyết Quân mong đợi nhìn cậu ấy.
A Mộc Cổ Lăng bèn làm theo lời cô, kẹp thịt ba chỉ, dưa chua vào chiếc bánh bao trên tay sau đó há to miệng, một miếng cắn mất nửa cái bánh bao. Trong miệng đầy ắp thức ăn, nghẹn đến mức cậu ấy nhắm tịt mắt.
Lâm Tuyết Quân không chớp mắt nhìn cậu ấy nhai, từ từ, đôi lông mày thanh tú của A Mộc Cổ Lăng nhướn lên, rồi giãn ra. Khi nhắm mắt, hàng mi trên và mi dưới giao nhau tạo thành một đường cong run rẩy như đang bay lên, lỗ mũi bất giác giãn rộng, tốc độ nhai cũng càng lúc càng nhanh.
Nuốt một phần thức ăn trong miệng xuống lông mày cậu ấy lại hạ xuống, đó là biểu cảm của sự thưởng thức, tận hưởng cảm giác thức ăn trôi tuột xuống thực quản, lấp đầy dạ dày.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây