Ngồi trên tàu nhìn ra ngoài, lần này A Mộc Cổ Lăng không khóc.
Cậu ấy đã lớn rồi, đứng vững chãi như cây thông trên sân ga, dù áo vải thô rách nát cũng không che được vẻ ngoài xuất sắc của cậu ấy. Nhiều người đi ngang qua đều phải ngoái nhìn cậu ấy, nhưng cậu ấy lại không hề để ý.
Tiếng tàu rầm rập, cậu ấy bước theo từng bước đi của tàu, ánh mắt không rời cô, không chút chuyển động.
Tầm nhìn dần kéo dài, Lâm Tuyết Quân bắt đầu không nhìn rõ nét mặt cậu ấy nữa, chỉ cảm thấy thiếu niên vẫn đứng đó, tựa như một cơn mưa dai dẳng không bao giờ tạnh, như thể bầu trời sẽ không bao giờ trong sáng trở lại.
...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây