Quay đầu lại, cô nhìn thấy một thiếu niên đã cao lớn như tòa tháp đang dắt ba con nai sừng tấm đứng giữa đám đông, không chen lấn cũng không reo hò, chỉ kiên định nhìn cô, giống như ánh mắt cậu ấy đã nhìn thấy khi cô lao về đích.
Khuôn mặt đỏ bừng vì vận động và phấn khích của Lâm Tuyết Quân nở nụ cười rạng rỡ nhất, cô buông tay khỏi Tô Mộc, lao về phía trước.
A Mộc Cổ Lăng như sự đáng tin cậy vốn có của mình, dang tay ôm lấy cô.
“Chị giành được quán quân rồi.” Cậu ấy nói, giọng điệu bình tĩnh đến lạ lùng giữa tiếng reo hò.
“Cậu như kiểu đã biết trước vậy.” Lâm Tuyết Quân buông cậu ấy ra, vỗ mạnh vào vai cậu ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây