Hơn nữa, trừ khi bắn trúng đầu nó, nếu không sẽ không thể vô hiệu hóa sức sát thương của nó.
Khi Lâm Tuyết Quân cảm thấy lưng áo đã hoàn toàn bị mồ hôi thấm ướt, con hổ đứng yên ở đằng xa cuối cùng cũng di chuyển.
Động tác của nó rất chậm và ung dung, thể hiện sự điềm tĩnh của chúa tể rừng xanh.
Nó không nhìn họ nữa, chỉ nhẹ nhàng vẫy đuôi, đi sang một bên, rồi phịch một cái, nằm xuống, vùi đầu lại, không biết là đang ăn hay đang liếm lông.
Lâm Tuyết Quân gật đầu với A Mộc Cổ Lăng, hai người bèn rón rén lùi lại rồi đi xuống khỏi sườn đồi cao này. Khi rời khỏi tầm nhìn của con hổ, họ quay người, chạy như điên mà không quay đầu lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây