“Chào mừng cậu trở về.” Nụ cười của Lâm Tuyết Quân được ánh bình minh thắp sáng, rạng rỡ hơn cả giấc mơ đẹp trước khi thức giấc.
“Mời lừa hoang Tháp Mễ Nhĩ ăn hoa.” A Mộc Cổ Lăng vừa nói, vừa lấy một nắm cánh hoa, ném về phía cậu ấy.
“Ha ha ha.” Tháp Mễ Nhĩ cười sảng khoái, một cánh hoa bay vào miệng, cậu ấy dùng môi kẹp lấy, không nỡ nhả ra.
Giáo sư Đỗ Xuyên Sinh, Đinh Đại Đồng... đã mặc quần áo chỉnh tề, đứng trong nhà, nhìn những cánh hoa bay lả tả, Tháp Mễ Nhĩ - chàng trai trẻ luộm thuộm - đứng giữa cơn mưa hoa, há miệng, nheo mắt, cười ngây ngô.
Thảo nào Tháp Mễ Nhĩ ngày nào cũng nhắc đến thảo nguyên, lúc nào cũng nhớ nhà, vừa nhắc đến Tiểu Mai là vừa vui, vừa buồn... Ai mà chẳng nhớ cơn mưa hoa rơi xuống tóc, xuống vai khi mở cửa vào buổi sáng ở quê nhà chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây