“À... là nó.” Lâm Tuyết Quân bước đến chỗ nạn nhân của vụ đổ vỏ thứ hai, ôm đầu nó, quay sang nói với giáo sư Trì: “Cô có thể sờ nó, nó rất hiền lành, không đá, cũng không cắn người. Con ngựa đen kia thì không được chạm vào, nhưng Xích Diễm - con ngựa màu đỏ này thì không sao, nó rất thân thiện với con người.”
“Đẹp thật đấy.” Giáo sư Trì nhân lúc Lâm Tuyết Quân đang ôm đầu Xích Diễm, vội vàng đưa tay xoa xoa cổ và lưng con ngựa đỏ lấp lánh như đá quý, lông nó thật mượt, cơ thể thật săn chắc, sờ thật thích.
Sau khi Lâm Tuyết Quân buông tay, giáo sư Trì không dám đưa tay ra nữa. Ngắm thì ngắm, nhưng khi quay đầu lại, cô ấy vẫn không nhịn được, dặn dò nhóm nghiên cứu:
“Sau này nhìn thấy con ngựa này đến gần phòng thí nghiệm và chỗ ở của chúng ta, cũng phải đề phòng.”
“Vâng ạ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây