Vừa mới xa nhà đã rơi vào tình cảnh khốn khó như vậy, ngay cả Mục Tuấn Khanh cũng thường xuyên buồn bã đến mức mất ngủ, ước gì mình có thể học hút thuốc để giải sầu. Những người yếu đuối hơn thì ngày nào cũng trùm chăn khóc, thỉnh thoảng khi làm việc, khi ăn cơm, bỗng nhiên lại tủi thân, rơi nước mắt...
Những ngày tháng khó khăn ấy, khi nhớ lại, lại trở thành những câu chuyện cười để trêu chọc nhau.
Mọi người vừa cười vừa chia sẻ những chuyện của bản thân lúc đó, hoặc bỗng nhiên nhắc đến ấn tượng đầu tiên về một ai đó, khi nói đến chuyện xấu hổ của một ai đó, mọi người lại càng nói càng hăng - người bị bóc phốt càng đỏ mặt tía tai, thì mọi người càng nói hăng say.
Những người trẻ tuổi thật sự là không nể nang ai cả.
Hồi tưởng, trò chuyện, câu chuyện của họ cứ thế tiếp diễn, thời gian cũng trôi qua từng giây từng phút.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây