Tần Nam Phong không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Hạng Bình Uy là cha của anh ấy.”
Chuu Bá Sơn là thị trưởng, Hạng Bình Uy là lãnh đạo cao nhất của quân khu Bắc Kinh.
Nếu không nói đến việc công, Hạng Bình Uy vẫn là cấp trên trực tiếp của cha cô, ông ấy có thể quản được Tần Thủ Quốc. Chu Thừa Phong có thể không biết Hạng Quy Phàm, nhưng Chu Thừa Phong chắc chắn biết Hạng Bình Uy.
Ông ấy là lãnh đạo của một quốc gia, nếu không biết ông ấy thì cứ về nhà trồng khoai lang đi.
“Hai cha con không giống nhau, thảo nào lần trước chú không nhận ra.” Chu Thừa Phong chạm lên kính, lẩm bẩm nói.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây