Lâm Nam Phong đưa hành lý cho Lâm Chính Nhiên, bật cười rồi đuổi theo cậu.
Trạm xe vẫn tấp nập kẻ đến người đi, làm quen được mấy ngày, Lâm Chính Nhiên từ từ đón nhận kiểu chen chúc này.
Mặc dù cô là người tỉnh Giang Nguyên, nhưng nơi này đối với cô mà nói vẫn rất xa lạ.
Cô nhớ năm đó cô bị cha bán đi, phải lăn lộn rất lâu mới có thể ổn định ở thành phố Khương.
Hơn nửa năm đó các cô rời đi cũng không phải ngồi xe lửa, mà là có lúc đi bộ, có lúc ngồi xe bò, còn có đi thuyền.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây