Anh ấy xấu hổ cười, thầm nghĩ: Chắc chắn là do cha mẹ không yêu thương con rồi, nếu không thì giải thích kiểu gì nữa!
Trong lúc ngẩn ngơ, Lâm Nam Phong chợt liếc nhìn tay Bàn Tử. Cô bèn hỏi anh ấy: “Anh ấy đã gặp viện trưởng Lương chưa? Bảo ông ấy làm mấy cái mô hình cho mà đeo, tôi thấy bên nước ngoài cũng có tay chân giả đấy.”
Bàn Tử giơ tay, cử động ngón tay mấy cái, nói: “Tôi gặp rồi. Ông ấy bảo phải chờ tìm nguyên liệu, dặn tôi chờ thêm một thời gian nữa, bao giờ làm xong ông ấy sẽ gửi đến thành phố Bắc Kinh cho tôi.”
Rồi anh ấy lại ngẩng đầu nhìn họ, nói: “Có tay giả cũng chẳng đẹp hơn là mấy đâu, nhưng ít nhất nó không làm người ta hãi hùng.”
Hạng Quy Phàm vỗ vai anh ấy ngỏ ý an ủi, Bàn Tử lại cười với vẻ không hề hấn gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây