Nhưng đến trưa, lời của Tần Thủ Quốc trong bữa cơm lại khiến cô cảm thấy như bị “sét” đánh.
“Đi Nam Châu?” Lâm Nam Phong khó hiểu: “Đang yên đang lành, cháu đến đó làm gì ạ?”
Tần Thủ Quốc nói: “Lớp học viên cuối cùng của năm nay vẫn còn ở trên đảo, nơi đó đang thiếu người, nên cháu có thể đến giúp đỡ để mắt đến họ.”
Lâm Nam Phong không tin dù chỉ một dấu chấm câu, dù có thiếu người đến đâu thì cũng không thể để những người đáng ra phải đi tiền tuyến như cô đến đó.
Hơn nữa, vị trí của những người hướng dẫn nên được dành cho những người cần chúng mới phải.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây