“Con và đồng chí Tần là hai người, chắc chắn khi người ta gọi mẹ là người nhà của trung úy Lâm, mẹ sẽ vui hơn. Nếu không lúc nãy con lên nhận quân hàm, mẹ cũng không khóc tu tu như vậy!”
“Mặt mũi của con lớn hơn.” Lâm Nam Phong nói một cách cực kỳ đắc ý.
Đối với lời nói của con gái, Lâm Chính Nhiên từ chối cho ý kiến. Lúc Tần Thủ Quốc được bổ nhiệm làm tham mưu, bà cũng vui mừng cho ông, nhưng chẳng nặn ra được giọt nước mắt nào.
Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn con gái, thầm nghĩ: Nước mắt của bà chỉ rơi vì con bé, người khác đừng mơ làm bà rớt lấy một giọt.
Lâm Nam Phong lại hỏi: “Đồng chí Lâm, mẹ nói cảm nghĩ ban nãy của mẹ đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây