Trương Ái Mai thấy Lâm Nam Phong như thể gặp được cọng cỏ cứu mạng, bà ấy chạy lên trước kéo cô đến trước quan tài, nức nở nói:
“A Ảnh con xem ai tới thăm con này, Nam Phong đến rồi. Lát nữa hai đứa đi xem phim với nhau, mẹ cho con tiền, xem phim xong hai đứa lại đi dạo phố mua một bộ váy, không, mua hai bộ giống nhau. Chẳng phải con đã nói rồi sao, con muốn mặc váy với Nam Phong mà...”
Thi thể của Hồ Ảnh An vẫn nguyên vẹn, Tần Thủ Quốc có thể tìm người về không thiếu một mảnh. Điều này cũng chứng minh rằng thực lực của đất nước ngày một lớn mạnh hơn.
Lâm Nam Phong sờ lên khuôn mặt cô ấy bằng đôi tay run rẩy. Lạnh quá! Khuôn mặt của cô ấy thật bình yên, nhưng vết dao trên người thì vô số kể, khi còn sống cô ấy đã phải chịu biết bao đau đớn!
“Nam Phong!” Giọng nói kiêu ngạo trước đây của Trương Ái Mai đã trở nên hèn mọn, bà ấy nói với sự van xin: “Cháu gọi A Ảnh đi, con bé thân với cháu như thế, còn coi cháu là em gái, không chừng cháu gọi thì con bé sẽ tỉnh lại đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây