Nhưng Lưu Tân Nhu thấy thế thì hiểu, bà ấy mỉm cười bước tới, quỳ xuống trước tủ, lấy ra từ trong đó ra một chiếc áo khoác quân đội, nói đùa:
“Thằng nhóc thúi này trưởng thành rồi, lại tỉ mỉ như vậy, còn biết đau lòng cho người khác!”
Hạng Quy Phàm mím môi nhìn lên trần nhà.
Lưu Tân Nhu lấy áo khoác cho Lâm Nam Phong, lo lắng nói: “Bắc Kinh đầu xuân còn lạnh lắm, cháu ra ngoài sao lại mặc đồ mỏng như vậy, nếu bị cảm lạnh sẽ khó chịu lắm.”
Lâm Nam Phong muốn nói là do vội đi ra ngoài, chưa nói ra, Lưu Tân Nhu đã đầy ẩn ý: “Nhất định là cháu nghe thằng nhóc này bị thương nên chạy vội đến đây đúng không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây