Điều này bảo ông ta cam lòng thế nào chứ!
“Không có tôi, tôi xem hôm nay cô làm thế nào để phiên dịch được tài liệu?” Mạc Tư Văn cười khẩy không thôi, ánh mắt như đang xem kịch vui.
Trưởng khoa còn ở đây mà, nếu là bình thường Mạc Tư Văn cũng không dám nói như thế.
Sở dĩ hôm nay ông ta không coi người khác ra gì, đó là bởi vì ông ta đã có chỗ tốt để đi rồi, cũng không cần bị hai bà già bọn họ cáu kỉnh nữa.
Hai người phụ nữ đè lên đầu ông ta, có thể tưởng tượng được những năm qua Mạc Tư Văn hiếu thắng đã bực bội đến cỡ nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây