Tần Thủ Quốc nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng anh cũng không thể nói với vợ mình như vậy được, nếu không nước sẽ ngập Kim Sơn mất.
Lâm Chính Nhiên ngẩng đầu, cô nuốt nước miếng, khó nức nở hỏi anh: “Trước kia anh... Có phải cũng chụp ảnh như vậy hay không?”
Cô khóc đến đôi mắt đỏ hoe, tiếng nghẹn ngào run rẩy cực kỳ giống động vật nhỏ bị thương, yếu đuối lại không ai giúp đỡ, hết sức đáng thương.
Điều này khiến người khác làm sao nhẫn tâm nổi chứ?
Tần Thủ Quốc đá văng cái chậu sắt trên đất, lần đầu tiên anh quên kỷ luật là thứ gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây