Thu Ngọc Anh thấy bầu không khí ngột ngạt, bèn nhấp một ngụm trà nhìn quanh phòng khách rồi hỏi:
“Con nhóc tên Lâm Nam Phong kia đâu, từ khi vào đến bây giờ cũng không thấy nó đâu.”
Lâm Chính Nhiên im lặng cả buổi, giờ mới mở miệng, cô nói: “Vừa nãy con bé ra ngoài đến nay chưa về, chắc là chơi ở bên ngoài rồi.”
“Con gái này của nhà cô cũng không được.” Thu Ngọc Anh đặt ly trà xuống, cười đáp: “Còn nhỏ tuổi mà đã ghê gớm như vậy.”
Phương Cẩm Văn nhớ đến những lời Lâm Nam Phong nói ở nhà họ Ninh lúc nãy, tuổi còn nhỏ mà nói chuyện khó nghe muốn chết, còn không hiểu già trẻ hay tôn ti gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây