“Cái gì thế nào?” Lương Hoành kéo kính mắt xuống rồi mới phản ứng lại: “Cậu muốn thằng bé học y hả?”
Tô Anh Kiệt bóc một củ lạc bỏ vào trong miệng rồi nhai rộp rộp.
Tần Thủ Quốc nói: “Đứa bé này nhà tôi có chí hướng rộng lớn, nói là muốn làm bác sĩ, người đầu tiên tôi nghĩ đến chính là anh đó. Anh chính là người giỏi nhất quân khu chúng ta, còn lập được rất nhiều công lao chiến sĩ hạng nhất, anh dẫn dắt nó giúp tôi đi.”
Thấy Tần Thủ Quốc nói nghiêm túc như vậy, Lương Hoành gác đũa nghiêng đầu nhìn Đa Bảo.
Đa Bảo cũng tỏ ra tò mò, cậu vẫn chưa biết người lớn đang nói chuyện gì, và vì sao họ đều nhìn cậu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây