“Nam Phong.” Giọng điệu Lâm Chính Nhiên có chút nghiêm túc.
Lâm Nam Phong kinh ngạc quay đầu nhìn mẹ, thấy vẻ mặt mẹ bé đầy kiên quyết, được thôi, vì kế hoạch của mẹ, bé chỉ đành không cam lòng mà bước lên vài bước, dáng vẻ giống như đang liều một phen.
“Bà à, cháu lớn như thế này còn chưa từng quỳ gối trước mặt người nào đâu đấy, vĩ nhân cũng có nói, dưới gối có vàng, quả thực hôm qua cháu xuống tay hơi mạnh. Hôm nay cháu quỳ xuống trước mặt dì, xin cô tha thứ cho cháu còn trẻ người non dạ, cháu biết sai rồi ạ.”
Căn phòng không cách âm, bọn họ nói chuyện cũng không nhỏ, đây lại là thời điểm có nhiều người nhất. Có rất nhiều người đứng ngoài cửa, thậm chí còn có người chen vào trong phòng chỉ để hóng chuyện.
Đỗ Mỹ Phượng nghe Lâm Nam Phong nói như vậy thì tức giận đến mức muốn chửi ầm lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây