Đa Bảo cười tít mắt: “Chị, tới nhà mới chúng ta có được đi học không? Khi nào em biết viết chữ thì chính em sẽ viết thư cho bọn họ.”
“Cậu bé ngốc này, đương nhiên em có thể tiếp tục đi học rồi, Đa Bảo của chúng ta sau này muốn làm gì thì làm, chị đều ủng hộ em.”
Đa Bảo không nói gì nữa, Lâm Nam Phong cho rằng vấn đề này quá sâu sắc cậu bé nghe không hiểu được, nhưng không ngờ một lúc sau Đa Bảo lại xấu hổ nói một cách rất nghiêm túc: “Chị, sau này em muốn làm bác sĩ, em làm bác sĩ thì có thể cứu chữa cho cha của Đản Đản, em còn có thể cứu được nhiều chú hơn, bọn họ sẽ không chết, Đản Đản sẽ không thiếu cha, cũng sẽ có gia đình.”
Lâm Nam Phong nhìn Đa Bảo khẳng định lời nói của mình, nhưng suy nghĩ lại đang bay xa.
Lần trước ở đảo đã có rất nhiều người hy sinh, có gia đình mất đi trụ cột chỉ trong một đêm, khóc đến ngất đi không biết bao nhiêu lần.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây