“Nếu như không có Nam Phong, em cũng sẽ không trở về Giang Nguyên, cũng không thể gặp được anh.” Lâm Chính Nhiên quay đầu nhìn anh cười nói.
Tần Thủ Quốc đau lòng muốn chết, anh ngửa đầu nhìn bầu trời, hô hấp trở nên nặng nề, không dám nhìn cô.
Hai người không nói thêm gì nữa, Tần Thủ Quốc dẫn cô đi một con đường tương đối bí mật, thấy xung quanh không có người khẽ ôm cô vào lòng.
“Anh đến muộn rồi.” Anh nói.
Lâm Chính Nhiên không nhìn thấy mặt anh, nhưng có thể cảm nhận được cảm xúc của anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây