Hồ Ảnh An cũng đồng ý: “Cậu không thể đổi sang từ khác được sao? Cậu nói như vậy chờ lát nữa nấu chín cũng ăn không vô nữa đâu.”
Bàn Tử lập tức nói: “Anh Phàm của tôi nói cũng không sai! Em gái Nam Phong cũng cẩn thận quá rồi.” Cậu ấy còn thuận đường nịnh nọt: “Không hổ là người một nhà với sếp của chúng ta, đều cẩn thận như nhau.”
Hai cậu bé còn lại đều lườm cậu ấy một cái, trong lòng mắng Bàn Tử chỉ giỏi nịnh nọt, bắt được cơ hội là lại quấn lấy tung hô.
Chẳng qua là lần trước sếp đã tha cho bọn họ một lần nên trọng lượng của sếp trong lòng bọn họ hiện tại quả thật đã nặng hơn không ít.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Đa Bảo đi đánh tiên phong đã quay về, cậu đứng ở phía trước “suỵt, suỵt” hai tiếng, tỏ vẻ các anh chị đi được rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây