“Thôi bỏ đi, chỉ có mấy tháng thôi mà. Bây giờ, em sẽ gọi mẹ tới đây. Chờ tới lúc sắp sinh, em mới nhờ mẹ tới đây hỗ trợ mình vượt qua mấy tháng ở cữ là được. Hiện tại, Nhị Bảo thật sự là không thích hợp để đưa tới nhà trẻ. Em cũng không ngờ rằng Trần Quế Chi lại là hạng người này, do em mắt mù nên mới tin tưởng cô ta. Sau này, em có thể dẫn theo Nhị Bảo đi làm. Hiện tại, thằng bé đã có thể đi bộ từ từ rồi. Lúc lên lớp, em có thể nhờ giáo viên khác trông nom thằng bé giúp mình, hoặc là để thằng bé ngồi ở trong phòng học chơi.”
“Chuyện của Trần Quế Chi, em không cần tiếp tục nhúng tay vào nữa, giao cho anh xử lý.” Cố Đình Chu nghĩ tới cái gì mà cả khuôn mặt trở nên xanh mét.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện vợ của mình suýt chút nữa đã rơi vào trong tình trạng nguy hiểm, trong lòng anh cảm thấy sợ hãi.
Đối với người đã gây tổn thương cho vợ của mình, anh cũng sẽ không nương tay đâu. Anh biết Lý Thanh Vận không nỡ nhìn thấy người khác chịu khổ và cô dễ mềm lòng, cho nên anh trực tiếp nhận lấy chuyện này để tự mình giải quyết.
“Vậy, được rồi. Tuy nhiên, em nhất định phải lên lớp này. Em phải mất rất nhiều công sức mới có thể được đảm nhận công việc dạy cho lớp Dục Hồng này, anh đừng làm cho em đánh mất công việc này đó. Cố Đình Chu, em không muốn mãi mãi ở trong nhà chờ đợi anh đâu. Em cũng muốn có thế giới của riêng mình, anh có hiểu không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây