Nói đến cùng vẫn là do bản thân quá yếu đuối, từ trước đến nay quyền chủ động trong cuộc hôn nhân này đều không nằm trong tay của mình, mặc kệ thế nào, người cúi đầu xin lỗi vĩnh viễn là anh ta.
Cho nên lần này anh ta không hề làm giống những gì cha Khâu mong đợi, ăn nói khép nép nói đây đều là lỗi của mình, để hai ông bà già bọn họ yên tâm, bản thân nhất định sẽ dỗ dành Khâu Thục Hà về nhà.
Ngược lại, anh rất nghiêm túc cha Khâu mẹ Khâu: “Cha mẹ, mấy năm nay hai cha mẹ đã nhọc lòng lo lắng chuyện của hai bọn họ, con rất biết ơn. Những gì con nói ngày hôm qua không phải là lời nói khi tức giận, con thực sự không thể chung sống với Thục Hà được nữa.”
Mẹ Khâu nóng nảy, bà ta đã quen với việc Trần Kiến Bằng ăn nói khép nép, thật cẩn thận, đột nhiên thấy anh ta trở nên kiên cường, bà ta có loại cảm giác không khống chế được anh ta.
“Con đang nói cái gì vậy? Cái gì gọi là không sống chung được nữa? Thục Hà nhà chúng ta có chỗ nào có lỗi với con? Con bé lớn lên xinh đẹp, lại là trụ cột của đoàn công văn, quá dư sức xứng với con rồi. Con đừng quên, dựa vào ai con mới có thể thăng chức!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây