Cố Đình Hoa nghe thấy cô ta nhắc tới Tôn Chí Cường, vẻ mặt của cô ta lập tức trở nên cứng đờ trong vài giây. Hiện tại, cô ta nghĩ rằng tuy rằng chuyện Tôn Chí Cường phản bội mình đã không còn đau khổ như lúc đầu nữa, nhưng vẫn khó tránh khỏi phiền lòng, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười tươi.
“Nào có đâu, cũng là nhờ vào đứa bé ở trong bụng của em nên bọn họ mới nhường em một chút.” Cố Đình Hoa lộ ra vẻ mặt hạnh phúc. Cả đời này, cô ta phải mạnh mẽ lên và tuyệt đối không cho phép bản thân Cố Đình Hoa cô ta mất mặt ở trước mặt người ngoài. Cô ta không biết rằng bản thân đã không còn mặt mũi gì từ lâu rồi.
“Cái thai này của em trông giống con trai đó, em thích ăn chua hay là ăn cay?” Điền Mỹ Tuyết cũng không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cô ta chỉ đành phải sờ soạng bụng của cô ta hỏi.
“Em thích ăn chua, Chí Cường nhà của chúng em hái mấy quả táo chua cho em ăn, em nhìn thấy mà thèm chảy nước miếng.” Cố Đình Hoa có chút đắc ý nói.
“Vậy chắc chắn là đứa con trai, không sai được đâu. Năm đó lúc sinh ra Tiểu Nghị, chị cũng thích ăn chua, trai chua gái cay. Vậy chúc mừng em trước nha.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây