Nghĩ đến đây, cô dò hỏi: “Chị dâu, trước đây em thật sự không nghĩ tới chuyện này, thế nhưng chị nói có lý, dù em tốt với em ấy như thế nào cũng không thoải mái tự tại như trong căn nhà riêng của mình được. Chỉ là em không rành chuyện này lắm, chị cũng biết, em không quen nhiều, thoáng chốc không biết đi đâu tìm người.”
Chị dâu Thu Cúc ngượng ngùng cười nói: “Trước đây chị cũng có ý này, thế nhưng nghĩ nên chờ thêm một thời gian nữa, việc của em ấy qua đi sẽ nói với em, không nghĩ đến Thanh Hoan lại rời đi nhanh như vậy.”
“Ý gì vậy? Chị nói nhanh đi.”
“Nhà mẹ chị có một người em họ khác dòng, trước kia là một thợ săn, cha em ấy lúc đi săn gặp phải gấu rồi ra đi sớm, năm ấy em ấy vẫn chưa đầy mười tuổi, mẹ em ấy phải nuôi con một mình. Cũng may là em ấy học được bản lĩnh săn bắt, có chút tay nghề, tuy không thể tự mình săn thú nhưng hằng năm vẫn trợ giúp bà con trong thôn săn mồi, đủ cho hai mẹ con tiêu xài.
Em ấy cũng có thể chịu khổ, kiếm được không ít công điểm, cuộc sống trong nhà không tệ lắm. Khi em ấy hai mươi tuổi, mẹ của em ấy đột nhiên lâm bệnh, phải tiêu hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà, còn thiếu nợ không ít. Em ấy vừa phải chăm sóc người mẹ bị bệnh, vừa phải đi kiếm tiền, cũng rất khổ cực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây