Cao Minh Minh hôm nay đến đón sinh nhật, cô ấy mặc một chiếc áo khoác dạ màu xanh cua, một màu rất bắt mắt nhưng cô mặc rất đẹp. Mái tóc đen nhánh được buộc cao và không trang điểm, chỉ đánh một chút son trên môi nhưng vẻ ngoài rạng rỡ khiến người ta không thể rời mắt.
Kiến Xương không khỏi liếc mắt một cái, lịch sự nói: “Cảm ơn, lần trước chị Thiên Nguyệt nói muốn cùng anh cả về Bình Thành một chuyến. Có lẽ đã quay lại rồi!”
Cao Minh Minh cũng lén lút nhìn Kiến Xương, bị nụ cười của cậu ấy làm cho con tim bồn chồn đập thình thịch. Cô ấy khẽ đỏ mặt, nhịn không được cười nói: “Vương Kiến Xương, tôi nghe nói trường của các anh có lớp đặc biệt cho người lớn đúng không?”
Vương Kiến Xương gật đầu nói: “Đúng vậy, cô muốn học sao?”
Đôi mắt trong veo và sâu thẳm của cậu ấy như thể trong chốc lát nhìn thấu trái tim cô ấy, Cao Minh Minh có chút mất tự nhiên nói: “Đúng vậy, thật ra tôi vẫn luôn thích vẽ tranh, khi còn nhỏ, gia đình tôi có mời một giáo viên đến dạy. Tôi học hai năm, sau đó cha tôi phản đối nên không tiếp tục học nữa!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây