Trần Hữu Tùng vẫy tay tỏ ý để cô ngồi xuống, nói: “Đồng chí Tiểu Triệu phải không? Vở kịch này của các cô biên rất tuyệt, nói một chút tại sao lại nghĩ đến dàn dựng một vở kịch hiện đại như vậy?”
Mặc dù Trần Hữu Tùng làm thị trưởng nhưng thực chất bên trong vẫn không đủ khôn khéo đưa đẩy. Thực ra anh ta cực kỳ không thích cấp dưới a dua nịnh hót, đặc biệt là người như Triệu Trân Trân, quá là gặp may. Dàn dựng một vở kịch như vậy, lẽ nào không coi như là gián tiếp nịnh nọt?
Trông đồng chí này rất trẻ nhưng cũng không ít tâm tư!
Thực ra Triệu Trân Trân đã sớm nghĩ đến vấn đề này từ trước rồi.
Cô lập tức dùng cớ mình đã chuẩn bị trước nói: “Thị trưởng Trần, hạnh phúc của nhân dân chúng tôi và yên bình của quốc gia đều là do vô số anh hùng chiến đấu anh dũng đổ máu trên chiến trường dành được, họ nên được chúng ta mãi mãi ghi nhớ trong lòng. Nhưng bây giờ xã hội lại thịnh hành một loại chủ nghĩa hưởng thụ và chủ nghĩa tự do, dần dà tư tưởng của con người sẽ năm bè bảy mảng như vậy rất nguy hiểm! Chủ tịch Mao từng nói, đoàn kết chính là sức mạnh mạnh lớn nhất, chúng ta tưởng nhớ anh hùng xưa, nội bộ đoàn kết một lòng, không chịu thua bên ngoài! Cường quốc phương Tây phong tỏa chúng ta nhưng chúng ta vẫn có thể chiến thắng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây