Nhà ăn của trường cuối tuần không cung cấp thức ăn. Trong nhà của một chàng trai độc thân như cậu ấy, bếp cũng không có nguyên liệu gì có thể nấu nướng. Cho dù là có thì trình độ nấu nướng của cậu ấy cũng rất bình thường, làm xong rồi cũng không chắc có thể ăn được. Kiến Xương nhanh chóng thay quần áo, chuẩn bị đi đến tiệm cơm bên ngoài ăn đơn giản một chút.
Bây giờ tiệm cơm tư doanh rất nhiều, đối diện cửa bắc của Học viện Mỹ thuật cũng có một tiệm, không những ngon mà giá cả cũng không đắt. Cuối tuần lúc không đến nhà anh chị hai ăn ké thì Kiến Xương đều giải quyết như thế.
Cậu ấy cầm áo khoác đang chuẩn bị đi ra ngoài thì bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
“Ai thế?”
“Vương Kiến Quốc cậu có nhà không, tôi là Thẩm Đình Đình!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây