Dự án của giảng viên em nếu như hoàn thành thì thực sự có thể thành danh rất nhanh, thậm chí nói là có ý nghĩa thời đại cũng không quá. Nhưng em có từng nghĩ em là người Trung Quốc, nhưng dự án này là của người Mỹ chưa?”
Ngô Thiên Nguyệt không muốn cãi vã với cậu ấy, cô nhắm mắt lại, một giọt nước mắt long lanh rơi xuống.
Hôm nay Tôn Lệ Mẫn nói một câu khiến cô rất đau lòng. Tôn Lệ Mẫn nói cô hai mươi tư tuổi rồi, không thể làm chủ cho mình một lần được hay sao?
Ngô Thiên Nguyệt lúc năm tuổi đã mất mẹ, gần mười năm ở cùng cha thì cái gì cũng nghe theo cha. Sau khi cha mất thì nghe lời cậu, sau khi lên đại học thì nghe bạn trai. Nghĩ kỹ lại thì cho dù là chuyện nhỏ hay chuyện lớn thì chỉ cần có ý kiến khác với người khác thì cô đều không dám đưa ra ý kiến của mình.
Vương Kiến Dân lau nước mắt cho cô, lần đầu tiên nhún nhường mà nói: “Em khóc cái gì? Nếu như em thực sự muốn ở lại, vậy thì cứ ký hợp đồng hai năm với phòng thí nghiệm đi. Sau khi anh về nước sẽ đợi em. Em yên tâm đi, dù cho tiên nữ đến tận cửa tìm anh thì anh cũng không nhìn một lần nào!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây