Trước đây cậu không thể hiểu nổi anh ba mình lúc đó phải ở lại ký túc trường, khi về nhà lại ngoài ăn ngủ ra không quan tâm bất cứ chuyện gì, sau khi cậu học đại học mới hiểu ra.
Nhưng ở bên ngoài dù tốt đến đâu cũng không tốt bằng nhà mình.
Triệu Trân Trân khi ngủ không được sâu giấc, nghe tiếng gõ cửa thì tỉnh ngay lập tức. Cô ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ treo tường ở phía đối diện, mới hơn năm giờ sáng ai mà đến giờ này chứ?
Sáng sớm của tháng tư có chút se lạnh, cô mặc lên chiếc áo khoác đang định bước ra, Vương Văn Quảng vỗ tay cô nói: “Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, em ngủ thêm chút nữa đi, để anh ra xem sao!”
Kiến Minh dùng thẻ học sinh mua được vé nằm tàu hỏa chỉ với nửa giá, vì là đi tàu hỏa về nhà nên trên đường về cậu ngủ rất ngon. Cậu gõ cửa mấy tiếng nghe thấy bên trong không có động tĩnh gì thì gọi to: “Mẹ, con là Kiến Minh đây, mẹ mở cửa cho con với!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây