Ví dụ như dự án sửa chữa đường bộ, lúc đó ngân sách của Bình Thành không có nhiều tiền, cấp trên chi cấp cũng chưa đến nơi đến chốn, không phải Trương Thanh Tùng phát thông báo tập trung quyên góp đấy sao! Cùng một việc tại sao anh ta làm được, mà mình lại không làm được?
Trần Hữu Tùng liếc nhìn anh ta, lại thở dài một hơi rồi nói: “Tiểu Lư, cậu nên hiểu đạo lý trước khác nay khác. Chính sách bây giờ đã khác với trước đây, cậu muốn người dân quyên góp phải dựa trên tiền đề tự nguyện trước đã, không được cứng nhắc phân chia như vậy. Lần này mọi việc đã lắng xuống, nhưng sau khi cậu trở về phải viết cho tôi một bản kiểm điểm sâu sắc, rõ chưa?”
Anh ta dừng một chút nói: “Cậu đừng nghĩ đến Lộc Thành nữa, trước tiên xử lý xong chuyện của Lâm Thành rồi nói, tài chính cho dự án sửa chữa đường đã được thông qua, rất nhanh sẽ có!”
Trong nháy mắt Lư Chí Vĩ vô cùng thất vọng, lần này anh ta đến tỉnh chủ động báo cáo công việc, bề ngoài là do tranh chấp trong việc quyên góp trước đó. Thực tế, một mặt anh ta cảm thấy rằng hai năm qua bản thân đã làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, đã làm được rất nhiều việc thiết thực. Dự án sửa chữa đường ở Lâm Thành đã hoàn thành được một nửa, các xưởng hầm mỏ xí nghiệp của Lâm Thành cũng đang phát triển tốt, đây đều là những việc thuộc thẩm quyền của anh ta. Mặt khác, ở Lâm Thành anh ta cũng làm đủ rồi, nơi này có quá nhiều vấn đề, giống như một cái sàng vậy. Tuy dễ dàng lập được thành tích, nhưng cũng thực sự quá dày vò người ta.
Ngược lại tình hình ở Lộc Thành tốt hơn rất nhiều, vì vậy khi nghe tin bí thư thành ủy Lộc Thành nghỉ hưu, tỉnh vẫn chưa quyết định người thay thế nên anh ta vội vàng chạy đến thăm dò xem, không ngờ lại bị khiển trách!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây