Vương Kiến Quốc không dám tìm cha mình là Vương Văn Quảng để nói giúp. Thằng bé đến cửa hàng thực phẩm phụ mua hai chai rượu rất đắt tiền, tranh thủ giờ nghỉ trưa để đến xưởng tìm Hồ Lợi Nông. Hồ Lợi Nông vốn rất thích uống rượu nên Kiến Quốc nói gì anh ta cũng không nghe kỹ, lại cho rằng cũng không phải chuyện gì to tát tùy ý gật đầu cho qua chuyện.
Cứ như vậy, cửa hàng của Kiến Quốc đã trở thành cửa hàng phân phối độc quyền của xưởng sữa chua, giờ đây không chỉ bán sữa chua mà còn bán phô mai, sữa bột, đường sữa.
Dù số tiền nhận được hàng ngày không còn qua tay thằng bé nữa nhưng mẹ của Vương Hân Mai là người cẩn thận, mọi khoản thu chi của cửa hàng đều được ghi rất rõ ràng. Từ sổ sách có thể thấy được, tính đến tháng trước thì tiền của thằng bé đã được ba mươi bốn nghìn chín trăm tệ.
Có điều gần đây thằng bé bận học, mẹ cũng thường xuyên đi công tác nên quên mất việc mua ô tô rồi.
Vương Kiến Quốc nhìn gương mặt đang ngập tràn sự chờ đợi của em tư nói: “Tiền thì đã đủ, nhưng mua về rồi ai sẽ lái đây, em lái à?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây