Giờ phút này Vương Kiến Quốc vẫn còn dư sức, thằng bé đối diện với ánh mắt của cha nói: “Cha, những gì cha yêu cầu con đều hoàn thành rồi, hơn nữa sau khi được nghỉ hè con chưa một lần được đi chơi bóng!”
Quả thực một năm gần đây Kiến Quốc biểu hiện rất tốt, đặc biệt là sau khi được nghỉ hè, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi những người khác, mỗi ngày vẫn như cố gắng giống như trước kia. Có vài lần anh cố ý ra vài đề thi có độ khó nhất định, chẳng những Kiến Quốc làm đúng toàn bộ mà tốc độ giải đề cũng rất nhanh.
Nhưng nghĩ đến việc khai giảng xong thằng bé đã là học sinh lớp 12 rồi, tuy rằng thành tích hiện tại của Kiến Quốc rất tốt, mỗi lần thi đều đứng thứ nhất. Nhưng nói thật là về tư thất thì vẫn còn kém hơn một chút so với Kiến Dân, tuyệt đối không thể lơi lỏng. Nghĩ đến đây, Vương Văn Quảng nói: “Nhị Bảo con đừng đi, hôm nay cha không có việc bận nên phụ đạo cho con ít bài tập!”
Vương Kiến Quốc rất tức giận, cảm thấy cha làm việc không công bằng. Một năm anh cả lên lớp 12 cha chưa từng có nói những lời như vậy, cũng chưa từng lo lắng quá nhiều cho anh cả. Nhưng cho đến lượt thằng bé thì hoàn toàn khác, cứ như thể thằng bé đứng thứ nhất bao nhiêu lần trong mấy kỳ thi đều là giả!
Hơn nữa trong bốn anh em, thằng bé tuyệt đối không phải là người học kém cỏi nhất, em tư là thiên tài không tính. Tuy rằng em ba theo lớp mỹ thuật nhưng các môn văn hóa quá kém cũng không thể nào học đại học được. Hơn nữa thằng bé đã hỏi qua rồi, trong kỳ thi cuối kỳ em ba thi rất bình thường, ngữ văn toán học đều thi được khoảng tám mươi điểm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây