Lúc mười giờ đúng, sau khi tắt đèn thì Vương Kiến Quốc lăn qua lăn lại không tài nào ngủ được, không biết là vì cái gì mà cảm xúc đột nhiên dâng trào, thằng bé bật dậy mở đèn bàn bắt đầu viết văn. Sau khi viết xong thằng bé đọc lại một lần, quay đầu thì thấy anh trai đang nằm trên giường đọc sách bằng đèn pin. Hai anh em hiểu ý cười cười, lúc đó đã là mười một giờ hơn rồi.
Ngoài việc làm văn, Vương Kiến Quốc còn phát hiện ra bản thân còn nhiều lỗ hổng kiến thức cho nên việc thức khuya đối với thằng bé càng ngày càng thường xuyên. Hơn nữa không chỉ có mỗi mình thằng bé, anh cả thông minh từ nhỏ, học hành còn tốt hơn thằng bé nhiều. Trình độ của các môn học đều đã rất cao rồi, những lo sợ mà thằng bé thấy còn thiếu sót thì anh cả đều không có, nhưng Vương Kiến Dân cũng vẫn thức khuya đó thôi.
Kiến Dân nhanh nhẹn rửa sạch nồi sắt rồi nói: “Mẹ, mẹ yên tâm đi, bọn con sẽ chú ý học hành nghỉ ngơi kết hợp. Chủ nhật tuần này con với Kiến Quốc ra ngoài chơi bóng!”
Triệu Trân Trân gật gật đầu, cười rồi nói: “Đại Bảo, Nhị Bảo, các con đừng gây áp lực cho bản thân quá lớn, mẹ đã nói chuyện với thầy chủ nhiệm hai đứa rồi. Thầy nói với thành tích của hai đứa bây giờ, nếu không có điều gì ngoài ý muốn thì muốn thi lên đại học Bắc Kinh không phải là vấn đề đâu!”
Mấy ngày trước cô đi làm việc thì có đi qua trường trung học phụ thuộc đại học, lúc đó ở đơn vị cũng không có việc gì gấp. Hơn nữa vì bận rộn công việc nên cô cũng bỏ lỡ hai lần họp phụ huynh, nên đã vào để hỏi về tình hình của hai đứa trẻ. Không ngờ là biểu hiện của Kiến Dân và Kiến Quốc, đặc biệt là Kiến Quốc còn tốt hơn là cô dự đoán.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây