Phó thị trưởng Trương khoát khoát tay áo, một cán sự đứng ở phía sau cửa đi lên rót cho Triệu Trân Trân một chén trà nóng, rồi đóng cửa đi ra ngoài.
Triệu Trân Trân nâng chén trà lên uống một ngụm nói: “Phó thị trưởng Trương, tôi nghĩ như thế này. Xã hội cũ trước đây, hoàng quyền không tới huyện, đất đai cũng là chế độ tư hữu, dân chúng bình thường không có ruộng đất, phải thuê ruộng đất của nhà địa chủ để trồng trọt. Lúc còn nhỏ tôi nghe bà nội nói, mặc dù tá điền trồng trọt trên đất không phải của mình, nhưng cũng nỗ lực hết sức mình. Nếu thu được mùa màng bội thu, trừ phần địa tô phải giao nộp, cũng có thể thu về không ít lương thực, ăn no bụng cũng không thành vấn đề. Đương nhiên đa số đại chủ tương đối hà khắc, nếu được mùa cũng sẽ tăng địa tô. Đây không phải trọng điểm tôi muốn nói, ý của tôi là, hiện tại ruộng đất đều là của nhà nước, tập thể trồng trọt cũng thuộc về nhà nước, cá nhân trồng trọt cũng thuộc về nhà nước. Hơn nữa, chính phủ của chúng ta cũng không phải xã hội cũ, dù cho được mùa, tỷ lệ lương thực nộp thuế lên trên cũng vẫn như thế. Phân tất cả ruộng đất cho cá nhân quả thật sẽ thúc đẩy sự tích cực của xã viên. Trên phần đất phần trăm của công xã Hồng Vân, sản lượng lúa mì trên một mẫu đất trồng phổ biến là trên ba trăm cân, sản lượng của cây ngô là trên bốn trăm cân. Điều này là minh chứng đầy đủ cho việc khoán ruộng đất sản xuất đến các hộ là hoàn toàn có thể thực hiện.”
Phó thị trưởng Trương cười cười, ý tưởng của Triệu Trân Trân và anh ta không mưu mà hợp.
“Tiểu Triệu, báo cáo này cô viết lại một bản, phần sau viết cả phương án giải quyết vào, nhưng cô dùng từ nhớ phải chú ý. Nhất định phải ghi rõ, tất cả ruộng đất là của nhà nước, khoán sản lượng đến từng hộ - từ này dùng cũng rất tốt.”
Triệu Trân Trân gật gật đầu, cười nói: “Phó thị trưởng Trương, tôi có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây