Triệu Thanh Sơn cau mày, ông ấy không tin những lời này. Đúng là những tháng gần đây tỉnh Dự rất khô hạn, hoa màu trên ruộng khô héo, ngũ cốc vụ thu chắc chắn sẽ thiếu hụt. Nhưng lần trước trên đường đi giao hàng, ông phát hiện rằng chính phủ đã thành lập một đội khoan giếng đang dẫn dắt dân làng tìm nước ngầm. Nếu khoan thêm một số giếng nữa, ước tính tình trạng hạn hán có thể được giảm bớt rất nhiều.
Hơn nữa, Bình Thành chỗ họ không có hạn hán, gần đây trời mưa liên tiếp mấy trận, một năm thời tiết mưa thuận gió hòa, cũng không cần tích trữ quá nhiều lương thực . Huống hồ trước đó Triệu Trân Trân đã mua năm trăm ký.
Hai người bọn họ đều là cán bộ nhà nước, có lương và khẩu phần lương thực, đặc biệt là suất của Vương Văn Quang rất cao. Tuy phải chi tiêu nhiều cho con cái nhưng dường như cũng không phải lo không đủ ăn.
Triệu Trân Trân có gì đó bất thường.
Tuy nhiên, cháu gái đã không muốn nói, Triệu Thanh Sơn cũng không hỏi. Ông dụi một nửa điếu thuốc còn dang dở và nói: “Trân Trân, chuyện mua lương thực cháu không cần phải lo, chúng ta vừa mới đến công xã Nam Sơn, khoảng thời gian gần đây tốt nhất đừng có đi. Cháu yên tâm, chú sẽ mua lương thực rồi trực tiếp gửi đi giúp cháu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây