Thật bất ngờ lại thấy Kiến Quốc đã ngồi vào bàn học tập chăm chỉ.
Vương Kiến Quốc nhìn cô cười nói: “Mẹ, tối hôm qua mười giờ con đã đi ngủ rồi, bây giờ đã sáu giờ, con ngủ gần tám tiếng là đủ rồi!” Gần đây thằng bé cũng cảm thấy bản thân có nhiều sự thay đổi, sự thay đổi này không phải là bề ngoài. Trước đây thằng bé cũng rất chăm chỉ học hành, nhưng không tích cực chủ động như bây giờ. Điều quan trọng nhất là bây giờ thằng bé học là bản thân thực sự muốn học. Ngày trước khi xem các bài toán, vật lý và các đề văn thằng bé sẽ cảm thấy hơi khó chịu, nhưng bây giờ lại cảm thấy rất thú vị. Và giờ đây thằng bé bắt đầu hiểu tại sao Kiến Minh lại thích làm bài tập như vậy.
Trước đây khi làm bài tập thằng bé chỉ chú ý đến tốc độ, làm xong là xong. Bây giờ thì không như vậy mà còn chú trọng đến chất lượng, làm bài không nhanh như vậy nữa, nhưng độ chính xác thì cao hơn nhiều. Ví dụ hiện tại thằng bé vừa mới làm xong bộ đề, đã đối chiếu đáp án, tất cả đều đúng. Lúc này nhìn vào bộ đề bản thân làm bản thân kiểm tra, thật sự rất tự hào.
Kiến Quốc cất bộ đề đi, lại lấy sách ngữ văn ra.
Triệu Trân Trân ngồi xuống chiếc bàn đối diện với thằng bé và bắt đầu nghiêm túc viết bản thảo. Hai mẹ con không quấy rầy nhau, một người viết hăng say, một người đọc thầm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây