Người phụ trách đưa bánh ngọt cho Kiến Quốc là cậu của Vương Hân Mai, mặc dù người này là một người câm điếc, nhưng cực kỳ thông minh. Anh ta không những biết chữ còn biết tính tiền, tiền mỗi ngày thu được không nhiều không ít, cứ cách một ngày Kiến Quốc sẽ đến nhà tập thể xưởng rượu lấy tiền. Lúc này bốn đứa nhóc đều sẽ đi cùng nhau.
Mấy tháng ngắn ngủi, điều kiện kinh tế trong nhà Vương Hân Mai xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, vốn dĩ cả nhà quanh năm vật lộn ở ranh giới ấm no, ăn tết cũng không nỡ mua thịt ăn, phiếu thịt mỗi tháng thì đều mang đi bán. Bây giờ thu nhập một tháng làm bánh ngọt là hai trăm tệ, có thể ngày nào cũng ăn thịt.
Em trai khiến mẹ Vương Hân Mai lo lắng nhất cũng có công việc, mỗi ngày đưa bánh ngọt mất nhiều nhất nửa ngày, một tháng có thể kiếm được hai mươi tệ. Bà ta là một người hào phóng, trước đây không có tiền, bây giờ có tiền rồi, mỗi lần bốn đứa trẻ đến sẽ đặc biệt chuẩn bị một vài đồ ăn ngon. Ví dụ như kẹo sữa, bánh quy hoặc là quýt, táo mua với giá cao.
Bốn đứa nhóc đi ra khỏi nhà Vương Hân Mai cũng không về nhà ngay, Vương Kiến Quốc vừa thu được tiền nên rất là hào phóng, dẫn theo anh em trai đến cửa hàng, trên cơ bản muốn thứ gì thằng bé đều mua chỉ cần không quá đắt.
Mặc dù những đứa trẻ này sẽ không chủ động nói ra, nhưng Vương Văn Quảng vẫn quan sát được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây