Vương Văn Quảng nhíu mày không nói gì.
Tục ngữ nói đúng, con cái lớn không nghe theo cha mẹ nữa, có lúc người làm cha như anh cũng sẽ nảy sinh cảm giác bất lực này.
Hiện nay Kiến Dân không có vấn đề gì, thành tích lần này của Kiến Quốc cũng rất ổn định, điều cần lo lắng của Kiến Minh là tháng chín có cần nhảy lớp nữa không. Chỉ có đứa bé Kiến Quốc này khiến anh cảm thấy có chút vấn đề, thành tích học tập tốt, nhưng về chuyện bán bánh ngọt, anh và vợ Triệu Trân Trân có ý kiến hơi khác nhau.
Bây giờ sự nghiệp bán bánh ngọt của Kiến Quốc phát triển rất tốt, ngoài cha mẹ của bạn học Vương Hân Mai, thằng bé còn thông qua sự giới thiệu của ủy ban dân cư khu phố, tìm được ba hộ gia đình người khuyết tật giúp thằng bé làm bánh ngọt. Bốn hộ gia đình có thể làm ra khoảng bảy mươi lăm cân bánh ngọt mỗi ngày. Thằng bé thuê một thanh niên câm điếc một tháng hai mươi tệ, để cậu ta phụ trách đưa thẳng bánh ngọt đến thương nhân bán lẻ.
Bởi vì bánh táo và bánh trứng được làm với đầy đủ nguyên liệu, hương vị thơm ngon, người bán bánh ngọt trên thị trường đều tranh nhau muốn hàng của thằng bé, căn bản không lo nguồn tiêu thụ. Bây giờ Kiến Quốc đều hợp tác với người rất có chữ tín, còn thím của Từ Xảo Xảo mấy lần đầu thì thanh toán rất thoải mái, sau này lại muốn ăn quỵt nên đã không hợp tác nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây