Triệu Trân Trân cảm thấy mẹ chồng mình có những ý nghĩ thật kỳ quái, cô ném hạt đào ăn còn sót lại vào thùng rác, lau lau tay rồi nói: “Mẹ! Mẹ đã không tới thôn quê hai năm rồi, mẹ không biết thôi, chỉ vừa hai năm nay mới gọi là được ăn no. Mấy năm trước được ăn ba đấu bột mì thôi đã là tốt lắm rồi! Hộ bình thường ăn bánh ngô, bên trong người ta đều trộn với cám! Thậm chí ăn cả lá khoai lang, vỏ cây cũng không có gì lạ! Hai năm nay mưa thuận gió hòa, nhưng dân người ta sợ đói lắm rồi. Nhà ai được chia lương thực ăn, chỉ cần không phải là chuyện liên quan đến mạng người thì một cân bọn họ cũng không nỡ bán đi!”
Tào Lệ Quyên không cho là đúng, chậm rãi đặt nĩa xuống, hỏi: “Cô đã từng đến công xã Trương Gia Câu ở phía Tây thành phố chưa?”
Triệu Trân Trân chưa bao giờ đến đó, nhưng cô đã từng nghe nói tới. Trương Gia Câu rất thú vị, địa hình thấp hơn những nơi khác, người dân sống ở đó phải xây nhà với nền móng cao. Nhưng độ giàu có và đông đúc của công xã này đã rất nổi tiếng.
Không có nguyên nhân nào khác, là vì ruộng ở Trương Gia Câu đều là những thửa ruộng màu mỡ, hơn nữa mạch nước ngầm cực kỳ phong phú. Vào những năm khó khăn nhất, mặc dù sản lượng vụ mùa trong công xã bọn họ cũng giảm sút, nhưng muốn no bụng cũng không thành vấn đề.
Nếu đến đó để mua ngũ cốc thì thực sự là rất dễ dàng!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây