Triệu Trân Trân tan làm theo thói quen đi về phía nhà trệt ở lúc trước, đẩy cửa ra mới phát hiện trừ phòng bếp ra thì gần như tất cả đồ đạc đều được chuyển hết đi rồi. Cô không ngờ Vương Văn Quảng lại nhanh như thế, lúc đẩy xe đạp đi ra ngoài thì bị chị Lưu chặn lại.
Thời lạnh như thế này nhưng trên người chị Lưu chỉ mặc một cái áo ngủ không ra màu sắc với màu hoa gì cả, đầu tóc thì rối tung rối mù sắc mặt cũng cực kì chán nản ỉu xìu. Hai mắt chị ta nhìn chằm chằm Triệu Trân Trân đột nhiên nhào về phía trước rồi quỳ xuống.
Triệu Trân Trân cau mày không nói chuyện.
Chị Lưu thấy cô không có bất cứ phản ứng gì thì chỉ có thể tiếp tục quỳ nói: “Em Triệu à, nể mặt chúng ta là đồng hương em phải giúp chị với.”
Nhắc tới đồng hương, Triệu Trân Trân chợt nhớ tới người nhà mẹ đẻ. Lúc trước chính miệng mẹ cô từng nói rằng sẽ không đi tìm cô nữa, nhưng những lời này cũng chỉ có thể nghe cho vui mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây