Đôi mắt của Kiến Xương giỏi nhất là về bắt giữ vẻ đẹp của cuộc sống, thằng nhóc lập tức cười rồi chạy vào phòng lấy bàn vẽ ra, nhanh chóng vẽ một bức phác thảo về khung cảnh nhỏ trong sân.
Kiến Minh ngồi bên cạnh thằng nhóc tắm tắc khen ngợi. Trình độ vẽ tranh của anh ba rất cao, đây là việc mà cậu nhóc đã sớm biết nhưng cậu nhóc lại chưa từng nhìn tác phẩm của anh ba ở khoảng cách gần như vậy. Vốn dĩ tốc độ hạ bút vẽ tranh của anh ba rất nhanh, mỗi nét vẽ đều không chút do dự cho đến nét vẽ cuối cùng được nhấc lên.
Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ lúng túng bị mắc kẹt khi làm đề toán.
Đứa trẻ bảy tuổi rưỡi, Kiến Minh, lần đầu tiên bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề trong cuộc sống.
Vốn dĩ thứ mà mỗi người am hiểu là không giống nhau, nhưng cậu nhóc luôn cảm thấy anh ba khá là ngốc, là bởi vì cậu nhóc đã lấy thứ mà bản thân mình am hiểu đi so sánh với sở đoản của anh ba. Mẹ Triệu Trân Trân đã từng đề cập với cậu nhóc về vấn đề sở trường và sở đoản, chỉ là cậu nhóc nghe rồi cũng không để tâm đến.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây