Việc này đối với Kiến Quốc ham ngủ mà nói thì có chút quá khó khăn, vì vậy thằng bé cũng không lên tiếng.
Triệu Trân Trân nhìn thấy bốn đứa con đều không nói chuyện thì cười nói: “Mẹ dậy sớm phải nấu cơm cho các con, xem ra việc này chỉ có thể để cha các con làm rồi!”
Lúc này Vương Văn Quảng đã ăn tương đối rồi. Anh bỏ đũa xuống nói với vợ: “Không có vấn đề gì. Trời sắp lạnh rồi, cua cũng sắp mập rồi. Đợi mấy ngày nữa anh đi một chuyến đến bến tàu mua thêm một ít về, chúng ta làm một bữa bánh bao gạch cua ăn đi. Đã lâu lắm rồi chưa được ăn!”
Triệu Trân Trân tỏ vẻ đồng ý: “Được!”
Bánh bao gạch cua ăn ngon, nhưng làm rất phiền phức, chỉ riêng việc tách cua đã rất mất công rồi. Nghiêm túc tính toán thì trong nhà đã mấy năm không làm món này để ăn rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây