Trời đang buổi trưa, Trần Hữu Tùng buổi tối ngủ không ngon, lại mệt cả buổi sáng, lúc này anh ta tựa nửa người vào ghế suýt ngủ thiếp đi.
“Thị trưởng Trần, đây là tình hình phân bố xưởng may ở các nơi trên toàn quốc. Nhưng mà bởi vì tài liệu của phòng văn thư có hạn, nội dung có thể thấy từ những thứ thu thập được không nhiều. Tôi đã phân tích một chút. Đối với một xưởng may mà nói, ngoại trừ nhân viên kỹ thuật và thiết bị máy móc là quan trọng nhất ra, nhân công thạo việc cũng vô cùng quan trọng. Nếu như sản xuất không đạt tiêu chuẩn, thứ phẩm xuất hiện quá nhiều sẽ chỉ lãng phí vải vóc.”
Trần Hữu Tùng hỏi: “Cô dự định giải quyết vấn đề này như thế nào?”
Triệu Trân Trân còn chưa hoàn toàn nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, cô cẩn thận nói: “Công nhân thạo việc quả thật không dễ tìm, nhưng nếu như thu nhận một bộ phận nhỏ thì vẫn có thể thực hiện. Trước khi nhà máy chính thức bắt đầu sản xuất, tôi sẽ sắp xếp những người này dạy có thù lao cho những người mới, truyền thụ kinh nghiệm. Về phần nhân viên kỹ thuật thì có thể dùng phương thức tuyển dụng công khai, ai có năng lực tốt thì giữ người đó lại!”
Trần Hữu Tùng gật đầu, nói: “Những cách nghĩ ban đầu này của cô đều không tệ. Nhưng mà công việc cụ thể khi áp dụng nhất định sẽ gặp phải đủ loại khó khăn, phải nghĩ cách tìm ra được ngọn nguồn để giải quyết. Nếu thật sự không giải quyết được thì chính quyền sẽ ra mặt thay cho cô!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây