Điều này không chỉ mang lại sự tiện lợi cho người dân, mà còn tạo ra nhiều của cải hơn cho chính phủ và đất nước!”
Triệu Trân Trân đã làm việc xưởng bông nhà nước nhiều năm, nên cô cũng khá hiểu biết về giá vốn của các loại vải vóc. Xưởng bông nhà nước của họ sau khi loại bỏ tất cả các chi phí thì có lợi nhuận khoảng 30%, nhưng điểm lợi nhuận của nhà máy may mặc còn cao hơn nhiều. Ví dụ như chiếc áo khoác len màu vàng lông ngỗng mà cô mua giúp cho Triệu Linh Ngọc. Chỉ sử dụng nhiều nhất là một mét rưỡi vải, chi phí vật liệu không quá mười lăm tệ, nhưng giá bán lại là ba mươi chín tệ! Ước tính một cách thận trọng thì điểm lợi nhuận của họ cũng phải hơn 40%.
Thị trưởng Trần gật đầu nói: “Bình Thành chúng ta nhất định sẽ tham gia vào dự án nhà máy may mặc, hơn nữa có xưởng bông nhà nước làm hậu thuẫn, vốn khởi động cũng không cần nhiều. Không cần xin tiền từ cấp trên, tự chúng ta có thể giải quyết. Sau khi về cô viết một bản báo cáo dự án chi tiết và lập bảng dự toán, nếu như không có vấn đề gì lớn, chuyện này cô sẽ phụ trách!”
Cô phụ trách việc lớn như xây một nhà máy?
Trong lúc nhất thời, Triệu Trân Trân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cảm thấy máu trong người như nóng lên, lập tức lớn tiếng nói: “Thị trưởng Trần, xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức hoàn thành công việc lãnh đạo giao cho!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây