Kiến Quốc trầm ngâm gật đầu.
Văn Văn Quảng và Triệu Trân Trân được coi là bậc cha mẹ rất hào phóng, nghĩ rằng các con đã lớn nên mỗi tuần đều sẽ cho một ít tiền tiêu vặt. Bình thường Kiến Dân và Kiến Quốc thường mua văn phòng phẩm mà không cần suy nghĩ, nhưng gần đây Kiến Quốc rất muốn mua một thứ, mà thứ này tiền tiêu vặt không giải quyết được.
Vương Kiến Quốc và Lưu Lỵ Lỵ là bạn cùng lớp nên không cảm thấy cô bé có gì đặc biệt, thích ríu rít buôn chuyện giống những cô gái khác, học tập cũng không có gì nổi bật. Từ Xảo Xảo lại càng không ổn, thành tích còn không thuộc hàng đầu, đi học lúc nào cũng đi muộn về sớm. Nói tóm lại một câu, Kiến Quốc cảm thấy không có gì để nói với hai cô bé này.
“Anh ơi, em đi tìm Diệp Trình đánh bóng, anh đi không?”
Kiến Dân nhìn bên ngoài nắng như thiêu đốt, cảm thấy giữa trưa chơi bóng thì quá ngốc, liền nói: “Anh không đi đâu! Kiến Quốc, em cũng đừng chơi bóng quá lâu, một lát nữa anh sẽ về nhà!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây